Monday, January 11, 2016

Một ngày của công việc

Hôm một ngày trôi qua ngắn nhưng ý nghĩa từ công việc tới những cư xử của bản thân
Từ lúc bắt đầu công việc là tới giờ này gần 1 giờ và cuối ngày là ngồi viết mấy dòng này đây- hình như là thói quen rồi, không viết thấy cứ thiếu thiếu một cái gì đó.
Làm nhiều mà không thấy mệt, thấy bản thân bây giờ mới thật sự có giá trị dù nó vẫn chưa tạo ra cái gì vật chất nhưng mình hài lòng với nó.
Hôm nay không nặng nhẹ với con em về chuyện nấu ăn, mình nấu cũng được đâu sao đâu không việc gì phải đôi co như trước đây và kết quả mình thấy là nó không những không khiến mình khó chịu mà còn làm cho em mình vui hơn, sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhờ,  hồi xưa cứ lấy lợi ích của mình đặt lên trên rồi cũng chẳng được gì, mình là chị thì làm mấy cái này là đúng rồi chỉ sợ là không có cơ hội được làm nữa thôi vì thế phải trân trọng từng ngày một .
Dù hết ngày mà còn nhiều việc chưa hoàn thành nhưng như vậy cũng ổn, ngày mai lại tiếp tục :)

Sunday, January 10, 2016

Việc quan trọng nhưng bỏ quên từ lâu

Từ hồi đi học đại học tới giờ lúc nào cũng là ba mẹ gọi điện lên chứ bản thân chả bao giờ ý thức được việc phải gọi điện về nhà hỏi han gia đình. Có lẽ một phần vì bản thân ở Sài Gòn này được sống cùng họ hàng nên không cảm nhận được cảm giác sống xa nhà là thế nào, rồi những niềm vui bên ngoài cứ kéo mình đi xa gia đình hơn thì phải.
Dì hai, người đã nuôi nấng mình từ lúc mới lọt lòng vì mẹ bị bệnh, người tắm giặc, ngủ chung, đúc những bữa ăn, những chiều trời mưa đội nón cõng mình trên lưng, người la mắng mình mỗi khi không ngủ trưa mà chạy đi chơi, rồi những tiếng chửi chói tai người ngoài nghe vào có vẻ không văn hóa nhưng nó chỉ là lời nói ngoài miệng chứ thật tâm là muốn mình tốt hơn. Mình nhớ hết, mình biết hết nhưng từ lúc đi tới giờ cũng gần 4 năm mà chưa từng có 1 cú điện thoại, cái thể loại vô tâm vô tình như mình đúng là có chửi cũng đáng.
Hôm nay cầm điện thoại gọi về nhà với thời gian kỉ lục 3 cú điện thoại 15p, chứ trước giờ maximum cũng vỏn vẹn 1 phút là cao. Ai cũng bất ngờ, nói con này hôm nay mưa to gió lớn hay sao mà gọi về nhà, thế mới biết mình đã tạo ra một thói quen xấu trong tư tưởng người nhà - không bao giờ gọi điện về nhà.
Dì hai thì chửi té tát nhưng mình biết chắc mừng lắm, ba thì bình thường , mẹ thì hơi bất ngờ tí.
Nhận ra điều đáng xấu hổ này không sớm nhưng quá khứ không thay đổi được, chỉ có thể sống vì hiện tại và tương lai, từ nay mình sẽ sống tốt hơn xưa, quan tâm và thể hiện sự quan tâm với người nhà cũng như mọi người xung quanh
À hôm nay mình còn làm một chuyện lạ đời nữa, mình cho chú đóng giày ở chợ 1 bịch sữa chua - chú này mình hay nhờ nhìn dùm xe mỗi khi đi chợ. Cũng phải do dự dữ lắm mới dám làm vậy, nhưng làm xong thấy vui lắm :)
Người với người dùng lòng tốt đối xử với nhau thì luôn có những niềm vui không đong đếm được :)

Saturday, January 9, 2016

Đã khác

Hôm nay đi thực tập nghe được một câu nhận xét từ người lạ " hôm nay thấy em vui hơn mấy bữa nha, hôm nay gặp anh mới cười chứ mấy bữa ...."
Vui không phải được một người con trai khen, vui vì sự thay đổi của bản thân cũng đã có người nhận thấy. Mình cũng bất ngờ lắm, sự thay đổi này đem lại sự vui vẻ, cởi mở với mọi người thì luôn tốt thì phải, các mối quan hệ cũng sẽ tốt hơn, smile quả là thần kì
Trước giờ ai cũng nhận xét nhìn mặt mình cứ xù xù, mình cũng bực lắm , thấy mình đâu có như vậy mà sao ai cũng nói như thế, có lúc mình còn nghĩ đó là cái nhìn phiến diện tại người ta đang bực mình mình cái gì đó nên nói cho đỡ ghét. Nhưng nhìn nhận khách quan thì chính mình mới là người đang ngộ nhận, cố chấp không chấp nhận sự thật này để nó cứ gắn theo mình hoài.
Nhưng giờ thì đã thấy rồi và đang thay đổi hằng ngày, không chỉ thay đổi cho bản thân mà còn thay đổi cho những ai tiếp xúc với mình, muốn người ta vui vẻ khi nói chuyện với mình, muốn mình mang lại niềm vui cho người khác. :)
Không những cởi mở hơn mình còn đang cố gắng lắng nghe nhiều hơn, cố gắng nhìn lại bản thân nhiều hơn, cố gắng không chấp chuyện vặt nhiều hơn, cố gắng coi trọng các mối quan hệ quan trọng nhiều hơn, cố gắng làm tốt mọi việc hết công suất.
Mỗi công việc mình đang làm bây giờ mình đều ý thức rất rõ về giá trị của nó, đó chính là tương lai của mình nếu mình bỏ hết công sức vì nó, lo thì cũng lo , lo mình có đang phí phạm thời gian làm việc không có ích không vì cũng sắp ra trường rồi nhưng giờ cứ làm thôi nếu không khi ra trường còn lo hơn khi bản thân không có chút giá trị nào.
CỐ LÊN THÔI. ĐÃ LỰA CHỌN. ĐÃ HÀNH ĐỘNG. PHẢI ĐI TỚI CÙNG.!

Friday, January 8, 2016

MỘT NGÀY ĐÁNH GIÁ LẠI BẢN THÂN

Hôm nay thì không có chuyện gì đặc biệt vui hay buồn, ngày hôm nay trôi qua cứ bình bình nhẹ nhàng, nhưng tôi thấy trong đó là sự lớn lên trong con người mình.
Tôi bắt đầu để ý rằng mình đang hình thành những thói quen mới, nó thật sự tốt đến thời điểm này khi nhìn lại và so sánh giữa việc làm , cách hành xử bây giờ với trước kia trong cùng một tình huống.
Chưa thể nói là giải quyết tốt nhưng với tôi như vậy là đã có khởi sắc hơn, không còn quá cố chấp như xưa, việc gì cũng phải ra ngô ra khoai , phải có lý do này nọ vì đơn giản không phải cái gì cũng có thể giải thích được, mình thích người ta mà người ta không thích mình trong khi mình quá tốt rồi cứ lòng vòng trong cái suy nghĩ tại sao như vậy ? Hay việc để tâm những lời nói của người thân , bạn bè làm phật lòng mình, làm mình bực mình nhưng nếu nghĩ đó là ai đối với mình , tình cảm của họ với mình đâu phải qua mấy câu nói đó, mục đích của mình cũng không phải muốn xích mích cãi vã với họ vậy để tâm những lời nói đó làm gì ? mục đích là gì và sẽ được gì ? chỉ đơn giản là tự làm căng thẳng mối quan hệ, ai cũng thấy khó chịu.
Nói chung tư tưởng đã được thông nên nó cũng dần dần áp vào hành động, có lẽ đang trưởng thành chăng :)

Thursday, January 7, 2016

CUỘC SỐNG LUÔN LUÔN PHẢI LỰA CHỌN

Hôm nay tình cờ đọc được một câu này :
" cuộc sống luôn đặt ta trước rất nhiều sự lựa chọn, ra đường đi đường nào, đi làm mặc bộ đồ nào, hôm nay ăn món gì....."
Sự lựa chọn diễn ra hằng ngày , hằng giờ mà nhiều khi ta không để ý, chỉ khi đặt mình trước những lựa chọn được mất thì mới bắt đầu than vãng sao phải lựa chọn.
Con người bản chất tham lam, cái gì cũng muốn vẹn cả đôi đường rồi bất chợt phải từ bỏ một cái nào đó thì bắt đầu buồn, xân xi, tiếc nuối.....
Nhưng phải biết bản chất là không có gì là trọn vẹn , quan trọng là mình chọn lựa hợp lí vào đúng thời điểm và từ bỏ cái nào vào thời điểm đó.
Ngẫm đi ngẫm lại giờ mới nhận ra điều này không sớm nhưng vẫn còn thời gian để thay đổi, mừng vì điều này :)

Wednesday, January 6, 2016

LƠ ĐÃNG -THÓI QUEN KHÓ BỎ

Hôm nay một ngày không vui lắm
Chạy backtest mà chạy nhằm năm, thấy xấu hổ chỉ vì không kiểm tra kĩ lưỡng, trong team không ai sai sót có mình thì lúc nào cũng vậy, không nhìn trước nhìn sau
GIẬN bản thân ghê, sao cứ để mắc lỗi hoài
Thú tội cùng anh tưởng sẽ nghe chửi te tua mà anh lại nói rất chi bình thản, mục tiêu 3 tháng, 6 tháng đã giao hẹn , không hoàn thành thì chia tay sớm bớt đau khổ,
Thiệt sự câu này làm mình cảnh tỉnh hơn rất nhiều, bữa giờ mặc dù biết là đang làm vì chính mình nhưng vẫn chưa nhận thức rõ ràng tầm quan trọng của nó như thế nào
Hôm nay tuy nói là buồn vì mắc lỗi nhưng nhờ vậy mà bản thân hiểu rõ vấn đề hơn, cũng có thể gọi đây là một may mắn trong thất bại.
KHÔNG HOÀN THÀNH THÌ ĐƠN GIẢN CHIA TAY SỚM BỚT ĐAU KHỔ

Monday, January 4, 2016

LỜI XIN LỖI


Mình một đứa thích nói hơn hành động
Trước tới giờ cứ sai gì là miệng xin lỗi liền nhưng nhiều khi sau lời xin lỗi đó lại chả có hành động thực tế nào, lại quên bắn đi cái lỗi này, rồi cứ lần này đến lần khác tái phạm.
vậy lời xin lỗi có thực cần thiết ?
Cần thiết nhưng phải thiết thực, biết nói phải biết hành động, đừng lạm dụng nó quá mức
21 tuổi, một cái tuổi không còn nhỏ bé để mà cứ mắc sai lầm, để mà xin xỏ lỗi phải, đừng để mắc lỗi trở thành bản năng. Sẽ nói đúng chỗ và đúng thời điểm , nhiều khi hành động đi trước lại là là lời xin lỗi hiệu quả nhất.
Ngừng nói xin lỗi !
ps: hôm nay muốn xin lỗi anh lắm nhưng sẽ không nói nhất quyết không nói, phải hành động thì khi nói lời xin lỗi mới có giá trị

SAI LỖI CHÍNH TẢ CŨNG CHẲNG TO TÁT GÌ

Hôm trước đi hội thảo nghe chị kia nói về công việc và tình cảm phải rạch ròi, dù thân đến đâu khi làm việc thì cũng phải để hiệu suất công việc lên trên, tình cảm dẹp sang một bên.
Chị còn đưa ra cho mọi người một hướng phát triển bản thân là hãy đi theo thế mạnh của mình hãy tập trung vào nó, còn điểm yếu ư nếu không ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc thì đừng quá chú tâm vào nó, đừng dồn hết thời gian để khắc phục nó cố gắng giữ nó ở mức chấp nhận được là ok, " sai lỗi chính tả ư? chả sao , chả ai nhìn vào đó đánh giá năng lực của bạn"
đúng là mỗi người có một nhận định khác nhau nhưng chỉ có cái đúng là họ đi theo đam mê và khiến nhận định mình đúng với đam mê đó.

Friday, January 1, 2016

NHÌN LẠI NĂM 21


Tuổi 21 của tôi, một năm mà có quá nhiều cái mới mẻ, được trải nghiệm nhiều môi trường, tiếp xúc với những con người mà không bao giờ nghĩ mình có thể gặp.
Dù là có chuyện vui chuyện buồn nhưng tất cả đều thật có giá trị
Năm nay

Một lần khóc như mưa liên tiếp 3 ngày, cho thằng bạn mình yêu đơn phương suốt 3 năm chỉ với một câu nói rằng nó sẽ về quê, chuyện này mình chưa từng nghĩ đến, chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó 2 đứa sẽ không gặp nhau nữa, vậy là tối khóc, sáng khóc, chạy xe khóc, ngồi học khóc....nhưng giờ đã chấp nhận được rồi.

Đã buông bỏ được tình đầu .Trong 3 năm lúc nào cũng tự mặc định trong đầu không có mình thì không ai đối xử tốt với nó, không có mình thì những lúc nó buồn ai sẽ là người chia sẻ với nó, ai sẽ ra hầm ngồi nói nhảm mấy tiếng đồng hồ với nó, ai đi nghe nhạc rồi bô lô ba la với nó, ai hứng chí đi làm vài chai sinh tố lúa mạch với nó, ai cùng nó ăn bánh tráng trộn, trứng nướng ngoài hầm, ai cùng nó chạy xe dạo mấy con đường sài gòn về đêm....vậy mà ngay trong kì thực tập của mình lại nhận được tin rằng nó đã có người yêu. Trên phương diện bạn bè thì phải mừng nhưng cũng có chút gì đó trách cứ, mới một tháng trước thôi còn cùng nhau trải qua bao nhiêu kỉ niệm , gắn kết hơn trước vậy mà .... nhưng chỉ là buồn chút thôi vẫn chấp nhận được vì vốn dĩ 2 đứa chỉ là bạn và chỉ có thể dừng lại là bạn, đối diện với nó vững rất tỉnh, hai đứa cũng như xưa không có bất cứ khoảng cách nào. Chuyện gì cũng có mặt lợi mặt hại chuyện này cũng vậy, giờ nó đã có người yêu mình cảm thấy yên tâm hơn không còn phải quá lo cho nó như lúc trước nữa, cũng có thể buông bỏ mối tình này được rồi. Chúc bạn tôi sẽ hạnh phúc !

Kết thúc những ngày đến trường đi học. Không còn ngày ngày thức dậy từ sớm đến lớp, trưa nắng cũng phải xách đích, xách xe chạy to to ngoài đường cả tiếng để đến trường, không còn những giờ ngồi tám dốc với mấy con bạn , từ chuyện mình chuyện người ta chuyện thiên hạ, không còn nghe con bạn thân suốt ngày mở miệng là " hồng nhung heo ".

Được thực tập trong những môi trường tuyệt vời, nhận được những lời dạy bảo vô giá của các anh các chị - tất cả đều là những bài học mà không sách vở nào dạy cho bạn được.

Nơi thực tập đầu tiên lại khóc vì một email. Chính vì lần khóc này mới biết bản thân mình còn thiếu trách nhiệm với công việc như thế nào, còn để tình cảm của bản thân tác động đến việc chung ra sao. Chính nơi này cho tôi sự kỉ luật với bản thân nhiều hơn, cho tôi một vùng trời mới về sự đam mê viết lách, cho tôi nhìn thấy mình còn nhỏ bé thế nào, cho tôi thấy những con người bằng tuổi tôi họ hơn mình về nhiều thứ cả kĩ năng lẫn sự tự tin, cho tôi biết mình còn phải cố gắng hơn nhiều nhiều nữa nếu muốn ra môi trường ngoài kia. Cũng chính tại đây tôi được gặp một người anh, người mà tới giờ tôi cũng không thể nào hiểu nổi, anh là một con người chỉ biết có công việc và một bạn thực tập như tôi đã nhận xét là " kết hôn với công việc". Nhìn cách anh làm việc hết công sức mới thấy bản thân xấu hổ khi đang lãng phí thời gian vào quá nhiều việc vô bổ không đem lại giá trị gì cho bản thân hay mọi người, cái mà tôi cứ đưa lên trên là niềm vui nhất thời mà bỏ qua những thức thực sự bền lâu .

Nơi thực tập thứ 2 - lại một môi trường khác hoàn toàn, tuy là công ty nhưng mọi người vô cùng thân thiện từ xếp tới nhân viên và trên hết mọi người có một điểm chung là muốn công ty ngày một phát triển. Tại đây có 1 người ảnh hưởng đến tôi rất rất nhiều từ những hành vi hằng ngày tới cả những suy nghĩ . Những ngày đầu được làm việc trong nhóm của anh, tôi còn tạo cho mình một vỏ bọc bên ngoài để tạo ứng tượng tốt nhưng dần dà cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra và lòi hết hồi nào cũng chẳng hay, những thói hư tật xấu gì cũng bung lụa hết trơn, tuy anh là xếp nhưng với tôi cũng như các thành viên trong nhóm thì anh như một người anh tốt vô cùng tốt, một con người hiền lành nhẫn nhịn để chịu đựng hết bao nhiêu cá tính của bấy nhiêu đứa em. Anh không bao giờ nghiêm khắc với chúng tôi, anh không bao giờ gán suy nghĩ của mình cho chúng tôi, anh rất dân chủ. Anh rất tinh ý, luôn biết pha trò cho chúng tôi cũng như mọi người trong công ty có bầu không khí vui vẻ, ngày ngày đến công ty chỉ tràn ngập những nụ cười , nếu nói " một nụ cười là 10 thang thuốc bổ" thì không biết bao nhiêu tiền mới trả hết cho anh . Tôi là một đứa rất cứng đầu, ít khi chịu lắng nghe người khác nhưng qua cách dạy của anh thì tôi chấp nhận những điểm sai của mình từ từ, anh cho tôi thấy những mặt hạn chế của mình mà nhiều khi người quen của tôi mấy chục năm nay cũng không chỉ ra được.Không được nói hong nha em, đừng suốt ngày khen người khác nha em, đừng lười suy nghĩ suốt ngày hỏi người khác, tự mình làm đi nếu làm hết khả năng mà không được thì mới tìm đến người khác, đừng chỉ nói mà phải hành động, công tư phải phân minh đừng để phát sinh quá nhiều tình cảm trong công việc ....tất cả những gì anh nói tôi sẽ luôn ghi nhớ. Cảm ơn anh rất nhiều.

12g 31/12/2105 kết thúc một năm là ở bên người thân.

Thật sự năm 21 tuổi là một năm có ảnh hưởng trong cuộc đời tôi, rất vui với những kỉ niệm đến trong năm nay, và mong rằng trong những năm tiếp theo sẽ hay hơn năm nay .