Sunday, January 10, 2016

Việc quan trọng nhưng bỏ quên từ lâu

Từ hồi đi học đại học tới giờ lúc nào cũng là ba mẹ gọi điện lên chứ bản thân chả bao giờ ý thức được việc phải gọi điện về nhà hỏi han gia đình. Có lẽ một phần vì bản thân ở Sài Gòn này được sống cùng họ hàng nên không cảm nhận được cảm giác sống xa nhà là thế nào, rồi những niềm vui bên ngoài cứ kéo mình đi xa gia đình hơn thì phải.
Dì hai, người đã nuôi nấng mình từ lúc mới lọt lòng vì mẹ bị bệnh, người tắm giặc, ngủ chung, đúc những bữa ăn, những chiều trời mưa đội nón cõng mình trên lưng, người la mắng mình mỗi khi không ngủ trưa mà chạy đi chơi, rồi những tiếng chửi chói tai người ngoài nghe vào có vẻ không văn hóa nhưng nó chỉ là lời nói ngoài miệng chứ thật tâm là muốn mình tốt hơn. Mình nhớ hết, mình biết hết nhưng từ lúc đi tới giờ cũng gần 4 năm mà chưa từng có 1 cú điện thoại, cái thể loại vô tâm vô tình như mình đúng là có chửi cũng đáng.
Hôm nay cầm điện thoại gọi về nhà với thời gian kỉ lục 3 cú điện thoại 15p, chứ trước giờ maximum cũng vỏn vẹn 1 phút là cao. Ai cũng bất ngờ, nói con này hôm nay mưa to gió lớn hay sao mà gọi về nhà, thế mới biết mình đã tạo ra một thói quen xấu trong tư tưởng người nhà - không bao giờ gọi điện về nhà.
Dì hai thì chửi té tát nhưng mình biết chắc mừng lắm, ba thì bình thường , mẹ thì hơi bất ngờ tí.
Nhận ra điều đáng xấu hổ này không sớm nhưng quá khứ không thay đổi được, chỉ có thể sống vì hiện tại và tương lai, từ nay mình sẽ sống tốt hơn xưa, quan tâm và thể hiện sự quan tâm với người nhà cũng như mọi người xung quanh
À hôm nay mình còn làm một chuyện lạ đời nữa, mình cho chú đóng giày ở chợ 1 bịch sữa chua - chú này mình hay nhờ nhìn dùm xe mỗi khi đi chợ. Cũng phải do dự dữ lắm mới dám làm vậy, nhưng làm xong thấy vui lắm :)
Người với người dùng lòng tốt đối xử với nhau thì luôn có những niềm vui không đong đếm được :)

No comments:

Post a Comment